sau ly hôn tạ thiếu vả mặt hàng ngày
Quản Lý. Chương Tiếp ». Chương 28: Khϊếp sợ. Editor: Hardys - Cô gái nhỏ trọc đầu vì search ngôn ngữ mạng. Lâm Nhan ngồi ở trước gương, nhà tạo mẫu đang tạo kiểu tóc cho cô, Tiểu Hòa vô cùng tri kỷ mà đưa điện thoại cho cô, "Chị Nhan Nhan, ảnh chụp lúc lễ khai máy
"Sau ly hôn, Tạ thiếu vả mặt hàng ngày" là một cuốn sách ghi lại hành trình vả mặt không thể đau hơn của Tạ Phong Trần. Với sự góp mặt của dàn nhân vật phụ dễ thương như anh bạn thân của nữ chính, cháu trai với đam mê làm trai bao của nam chính, ông nội Tạ nóng nảy, mẹ chồng Tạ ngây thơ tạo nên
Chương 73: Mưu kế Editor: Ballantine's - Cô bé nhà bên ám ảnh vì hằng hà sa số thành ngữ của tác giả. Lâm Nhan và Tạ Phong Trần quay trở về Hải Thành, cô vốn định quay về ở trong chung cư của mình, nhưng có thêm tùy tùng bất đắc dĩ là Tạ Phong Trần hận không thể dính lấy cô suốt hai mươi bốn giờ một ngày
Vaytiennhanh Home Credit. Đôi lời của người reup Từ chương 81 đến 100 hết, minh sẽ dịch thô theo cách hiểu của mình theo bản convert, sẽ có chút sai sót do mình không phải dân edit chuyên nghiệp, nhưng về cơ bản thì nội dung sẽ không khác lắm. Xin đừng soi xét câu cú, ngữ pháp quá mức mọi người đọc truyện vui vẻ ^o^============================Hôm Lâm Nhan trở lại Hải Thành, cũng không biết vì cái gì, Tạ Phong Trần phá lệ nhiệt tình, như là mấy đời chưa từng khai trai, Lâm Nhan bị lăn lộn đến nỗi không thể nào ngủ hôm sau, Lâm Nhan đang ngủ đến mơ mơ màng màng, đã bị nam nhân lên gọi ăn sáng, sau đó bồi hắn cùng đi công mắt Lâm Nhan gần như không mở ra được, lười nhác nằm im bất động, "Không muốn đi, vừa mệt vừa đau""Văn phòng của anh có phòng nghỉ, qua bên kia cũng có thể ngủ. Em khó được lúc ở nhà, không thể bồi anh nhiều nhiều chút sao?" Cẩu nam nhân lại là không khỏi tự quyết định giúp cô mặc quần áo, giúp cô rửa mặt, bế lên xe, hoàn toàn coi cô thành kẻ tàn phế, đưa tới công một đường, Lâm Nhan bị cẩu nam nhân bế lên văn phòng, thiếu chút nữa bị những ánh mắt của đám nhân viên trong công ty hắn soi quá cô cũng không thèm để ý, những ánh mắt đánh giá đó, đơn giản là đang suy đoán cô cùng Tạ Phong Trần có quan hệ gì thôi, dù sao lúc trước ở cửa toà án, mẹ Lâm đánh cô cái tát, mặt Tạ Phong Trần đã bị cho ra ánh sáng, hiện giờ có rất nhiều người tò mò bọn họ có quan hệ như thế lại nói tiếp chính là đối tượng yêu đương, nhưng hai người lại là quan hệ vợ chồng cũ, cái đó có điểm phức tạp, Lâm Nhan cũng lười giải thích với người phòng Tạ Phong Trần rất khí phái, phù hợp với gam màu lạnh mang phong cách bá đạo tổng tài, Lâm Nhan cũng không có hứng thú, heo héo ngồi ở trên sô pha, thắt lưng tựa vào gối dựa, có chút ăn không ngồi rồi."Còn mỏi?" Tạ Phong Trần ôn nhu dò lúc Trần Sảng mang bữa sáng tiến vào, nhìn đến ông chủ nhà mình ôn nhu như nước, bộ dáng, ừm, còn có chút kỳ chưa tới công ty, diễn đàn trong công ty liền nổ tung, đều nói ông chủ hôm nay mang theo nữ minh tinh Lâm Nhan tới công ty, hai người này có phải hay không muốn công khai tình yêu, còn có không ít nhân viên hỏi hắn, Lâm Nhan có phải là bà chủ tương lai Sảng tâm tình còn rất phức tạp, Lâm tiểu thư hai năm trước chính là bà chủ thật, hiện tại thực cũng không phải, nhưng xem ở ông chủ hiện tại với vẻ mặt simp chúa, quả thực là bị Lâm tiểu thư ăn đến gắt gao, nơi nào còn có nửa phần khí phách sắc bén trên thương trường, lúc này vị trí bà chủ trừ bỏ Lâm tiểu thư, chỉ sợ cũng không có khả năng là người quá hắn khẳng định không thể để phía dưới nhân viên tùy ý đàm luận việc riêng tư của ông chủ, đánh xuống một trận cảnh cáo, mọi người đều im bặt như ve sầu mùa đông."Em ăn một chút gì rồi lại ngủ tiếp." Tạ Phong Trần tiếp nhận bữa sáng từ trong tay Trần Sảng, tự mình động thủ đem hộp cơm đặt ở trước mặt Lâm Sảng cảm thấy mắt như mù, ông chủ như vậy, hận không thể tự mình đút từng miếng đến miệng Lâm tiểu thư, dường như đang hầu hạ tổ tông, mùi chua tình yêu bay đến quá nồng, có nhất thiết phải ngược chó độc thân đến thế không, Trần Sảng thấy muốn bảo mệnh đầu chó của mình, rất có ánh mắt mà lui ra Nhan thực chất cũng không như vậy yếu ớt, chính là eo đau chân đau mệt đến không chịu được, đầu mơ mơ màng màng, tùy tiện ăn hai cái bánh bao gạch cua, lại bị ép uống lên một ly sữa bò liền đi ngủ Nhan cũng không biết Tạ Phong Trần nghĩ như thế nào, buổi sáng như con khỉ bị người người vây xem chưa thấy đủ, giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm, chiều còn muốn mang theo cô ở công ty lắc lư một mắn buổi chiều hắn đi mở họp, Lâm Nhan rốt cuộc có thể nhàn rỗi, ngồi trên sô pha xem kịch nhân vừa mới đi được một lúc, một nữ bí thư liền tiến vào, một hồi đưa trái cây, một hồi đưa điểm tâm, một hồi đưa nước trà, làm Lâm Nhan đều có điểm chịu không được, quá nhiệt Nhan bảo đối phương không cần lại đưa, nữ bí thư còn nói ông chủ ra lệnh nhất định phải hảo hảo chiếu cố Nhan bất đắc dĩ thở dài, thật vất vả chờ đến nam nhân hồi văn phòng, nam nhân lại là một trận hỏi han ân cần, như là sợ nàng cảm giác không thoải mái hoặc là nhàm chán, tùy thời sẽ bỏ đi như trước, Lâm Nhan thật sự là nhịn không được, "Anh có thể đừng như thế với em không, ừm, quan tâm quá mức? Làm em thực khẩn trương.""Không phải, anh là lo lắng em lần đầu tiên đến công ty, sẽ cảm thấy nhàm chán.""Lo lắng em nhàm chán còn để cho em tới bồi anh, người tốt người xấu anh đều đảm đương, em còn nói được cái gì." Lâm Nhan dở khóc dở cười."Lâm Nhan, anh thích em tới công ty bồi anh, công tác rất nhiều vừa ngẩng đầu có thể nhìn đến em, liền cảm thấy an tâm." Còn nói, khi trở lại văn phòng xử lý văn kiện, Lâm Nhan vẫn như cũ đang xem kịch bản."Nếu an tâm phải ngoan ngoãn công tác, như thế nào còn có bộ dáng này? Dường như em đang khi dễ anh? Không phải tới công ty bồi anh sao? Về sau em có rảnh giữa trưa tới tìm anh ăn cơm, đến lúc đó anh đừng ngại phiền." Lâm Nhan có điểm cạn lời."Như thế nào sẽ, cầu mà không được." Nam nhân đôi mắt sáng ngời, như là đã nhận được món quà kinh hỉ ngoài ý muốn."Ha hả ~ nam nhân miệng, quỷ gạt người! Anh bây giờ nói vậy, ai biết tương lai sẽ biến thành như thế nào." Lâm Nhan cười nhạo một tiếng, căn bản không tin, nam nhân khi yêu ngươi, dù có làm trời làm đất cũng vẫn không than một lời, nhưng một khi thay lòng đổi dạ, chỉ cần thở thôi cũng là tội chết."Em không tin anh." Đôi mắt Tạ Phong Trần hơi trầm xuống, nhìn Lâm Nhan trên mặt không chút để ý biểu tình, trong giọng nói tràn đầy chắc Nhan cười cười, "Thật cũng không phải, em biết anh quan tâm em, nhưng thế sự biến đổi thất thường, tình lữ chi gian, ưng thuận hứa hẹn trong nháy mắt kia đại khái đều là thiệt tình, nhưng thời điểm vi phạm vào hứa hẹn, cũng là thiệt tình làm không được, em không thích đem tương lai nói chắc chắn."Tạ Phong Trần ánh mắt hơi ảm đạm, trong lòng có một chút đau xót, hắn cho rằng chính mình rất thiếu cảm giác an toàn, nhưng sâu trong nội tâm Lâm Nhan lại so với hắn còn không có cảm giác an toàn không biết chính mình nơi nào làm không tốt, vẫn là bởi vì sự tình ly hôn lúc trước làm cô có khúc mắc, nhưng hứa hẹn tại đây một khắc có vẻ như thế yếu ớt vô lực, "Vậy anh sẽ không hứa hẹn, đem hết thảy để lại cho thời gian đi chứng minh.""Vâng, đều giao cho thời gian, anh mau đi công tác, em cũng xem kịch bản, sớm một chút tan tầm cùng đi siêu thị mua đồ ăn đi, em làm món ngon cho anh." Không khí có điểm ngưng trọng, Lâm Nhan theo bản năng muốn kéo ra đề tài, lảng tránh vấn đề cũ có xu hướng đi xuống, chủ động đề ra nấu cơm cho hắn, xem như bồi thường đi!Cô vừa mới như vậy trở lại, hắn phỏng chừng bị tổn thương, nhưng sự tình tương lai ai biết được, hiện tại suy nghĩ rối rắm nhiều như vậy cũng không có lời giải."Được." Một câu đó của Lâm Nhan, Tạ Phong Trần nháy mắt cảm thấy trong lòng tiêu tán, còn đối với buổi tối tràn ngập chờ quá Lâm Nhan chỉ ở nhà ngây người một ngày, điện thoại Sở Mộ Trầm liền đánh lại đây, "Lâm Nhan, em chừng nào thì tới Bắc Thành?""Ngày mai đi máy bay.""Chuyến bay mấy giờ? Anh đi tiếp em." Sở Mộ Trầm thực khách khí."A, không cần phiền toái như vậy, em đến bên kia sẽ tự mình kêu taxi đi khách sạn liền ổn." Lâm Nhan tự nhiên ngượng ngùng phiền toái người khác, huống chi, cẩu nam nhân mặt đen đến muốn chết, hiện tại gắt gao nhìn chằm chằm di động của cô, hận không thể theo đường tín hiệu bay qua đánh người, có chút dọa người."Em khách khí như vậy làm gì? Em đường xa mà đến, tốt xấu để anh tẫn trách một chút lễ nghĩa của người địa phương, ngày mai em tới rồi gọi điện thoại cho anh, anh mời em ăn cơm."Lâm Nhan "......"Cô còn không có đáp ứng mà ta!Đại lão quá nhiệt tình, cô nếu như vẫn cố từ chối có vẻ thực không lễ phép, "Vậy được rồi, 11 giờ sáng mai em đến sân bay, cùng nhau ăn cơm trưa đi!"Lâm Nhan cúp điện thoại liền đối mặt với ánh mắt Tạ Phong Trần thanh lãnh âm u, "Ngày mai anh cũng đi với em."
Từ chương 81 - 100 hết, nhà dịch khóa chương nên mình sẽ up bản có thời gian, mình sẽ dịch thộ cho các cho ai muốn đọc nốt bản edit của nhà dịch vip" -> "Mua tài khoản gold" -> "Mở khóa" -> "Đọc tiếp"
"Lan Thành, anh tìm người điều tra một chút người nào có mặt ở bữa tiệc có quan hệ mật thiết với Lan Thành chẳng phải sẽ biết hay sao?"Lâm Nhan đúng là biết hết nội dung tiểu thuyết, nhưng nếu cô công khai nói thẳng ra Lâm Sanh lại không khỏi khiến người khác nghi ngờ, trong đầu vòng nút thắt, quanh co nhắc nhở."Lâm Nhan, tốt nhất là cô đừng có giở trò gì lươn lẹo." Đôi mắt Tạ Phong Trần khẽ động, vốn là không hi vọng có được câu trả lời, nhưng Lâm Nhan lại gãi đúng chỗ ngứa nói ra Lan Thành khiến anh ngoài ý anh đang tìm người ở Lan Thành thì ngoại trừ mấy người có quan hệ tốt và người thân thiết bên cạnh, hoàn toàn không ai biết được, thế mà Lâm Nhan lại biết, lúc trước anh đã cho là cô đang chơi xỏ Nhan bĩu môi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy khinh thường, "Tôi không có tâm cơ nặng như vậy đâu, nếu như anh tin thì đi dò hỏi, không tin cũng chẳng sao, dù sao có qua có lại, tôi cũng hoàn thành giao hẹn với anh rồi."Tạ Phong Trần nhìn vẻ mặt thản nhiên không giống giả bộ của cô, cảm thấy cũng không có bao nhiêu nghi ngờ, đi nhanh ra cửa lớn, chợt dừng bước lại, nghiền ngẫm hỏi, "Làm sao cô biết tôi đang tìm người?""Đánh bừa mà trúng thôi, vì nói ra thì anh đã lớn tuổi như vậy rồi, không gần gũi phái nữ, cũng chưa thấy yêu ai, hơn nữa bên cạnh cũng chẳng có một người phụ nữ nào, tám mươi phần trăm là cất giấu cô nào đó, cũng không khó đoán ra trong lòng anh có một bạch nguyệt quang đâu!" Lâm Nhan ngồi trên ghế sofa, người nhẹ nhàng chuyển động, tựa lên một chiếc gối màu vàng nhạt, vẻ mặt cười hờ hững nhìn anh, đôi mắt giảo hoạt mà linh mắt anh hung ác trợn trừng nhìn Lâm Nhan, rất muốn hỏi lại cô Chẳng lẽ cô không phải phụ nữ?Lâm Nhan nói rất đúng, một người phụ nữ bên cạnh anh cũng không có, trong lòng anh không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Nhan lại quả thực là người phụ nữ của lắm cô chỉ được coi là cô vợ trước không được yêu thương, hôm nay ngoại trừ diễn kịch với anh thì không có bất cứ quan hệ đến điều này, chẳng hiểu sao anh lại bực bội, càng nhìn Lâm Nhan càng ngứa mắt."Tôi lại không biết cô để ý chuyện của tôi vậy đấy." Tạ Phong Trần nhìn cô chuyển động nhẹ một chút, những nơi váy trên người không che nổi như cánh tay, cổ và xương quai xanh ở dưới ánh đèn càng trắng nõn nổi bật đến chói mắt, ánh mắt anh tối sầm, "Cô tính toán rất giỏi, ép tôi thừa nhận thân phận thiếu phu nhân nhà họ Tạ trước mặt mọi người, ăn mặc trang điểm lộng lẫy táo bạo đi gặp người trong lòng, đáng tiếc Hàn Hữu Niên có tình mới ở bên, hoàn toàn không thèm liếc cô một cái, nếu tôi không đi, tối nay chỉ sợ cô vẫn còn bẽ mặt ở đồn cảnh sát."Lâm Nhan không hiểu sao bị nhắc nhở, trong lòng đột nhiên nổi giận, đang hòa thuận làm sao lại bắt đầu đi xỉa xói người ta rồi hả?Dù sao bọn họ cũng là quan hệ hợp tác đó?Vừa rồi cô còn nói cho anh biết manh mối về bạch nguyệt quang xong, sao lại bắt đầu trở mặt chế giễu cô?Còn về tình mới, nếu cô nói cho Tạ cẩu biết tình mới của Hàn Hữu Niên chính là bạch nguyệt quang anh hàng đêm mong nhớ, không biết anh có thể hộc máu hay không?Hừ!Cô không thèm giúp anh, đáng đời anh bị sách viết sống cô độc, cuộc đời này nhất định là vận mệnh nam phụ mà thôi."Tôi bẽ mặt chứ chẳng phải anh, anh thực sự nghĩ tôi quá chung tình rồi, đêm nay tôi đi chỉ vì muốn giành được tiền đặt cược, trên đời này không phải chỉ có mỗi một tên đàn ông là Hàn Hữu Niên, hà cớ tôi phải liều chết treo cổ trên một cái cây là anh ta." Lâm Nhan hoàn toàn không muốn nhắc tới cái loại con hàng Hàn Hữu Niên kia, trái phải còn không phân biệt nổi, ai dè não Tạ Phong Trần úng nước, cứ nói anh ta chán ghét đó, cô nhìn Tạ Phong Trần khó chịu, phất tay, "Tôi hơi mệt rồi, anh nhanh chóng đi tìm bạch nguyệt quang của anh đi, đừng để ngoảnh lại đã bị người khác nhanh chân đến trước."Nói bóng gió đến thế này rồi, quan tâm giúp đỡ cũng hết lòng rồi, cô không muốn nói chuyện tiếp với anh mắt Tạ Phong Trần trầm xuống, vẻ mặt bất nghe hay lắm, chẳng phải là vứt mặt mũi của anh đi sao, cô cũng không nghĩ rằng sau đêm nay, trên người cô đã hoàn toàn gán lên cái mác vợ của Tạ Phong Trần anh trào phúng đã tới bên môi nhưng nhìn vẻ mặt cô mệt mỏi, cuối cùng anh cũng không nói gì sân có tiếng xe rời đi vang lên, Lâm Nhan lập tức lấy điện thoại di động ra, nhấn vào group chat con ông cháu Nhan tất cả mọi người, có chơi có chịu, cần phải trả tiền thì đừng có quên nhé!Trong chốc lát, điện thoại cô không ngừng rung lên, có tin nhắn chuyển khoản, có người thêm bạn nhiên cô chỉ chọn nhận tiền, không thêm bạn khi Lâm Nhan xuyên sách tới đã xóa rất nhiều bạn tốt không liên hệ trên WeChat, xóa hết một đống bạn, đến lúc này trong những người muốn thêm bạn tốt có quá trời dãy số quen thuộc, cũng có số lạ lẽ là vì đêm nay Tạ Phong Trần đến làm chỗ dựa cho cô, những người này gió chiều nào xoay chiều ấy, thay đổi thái độ với qua là nịnh nọt bợ đỡ, hoặc là đến xin lỗi, sợ đắc tội với nhà họ Tạ đằng sau Nhan cười lạnh, hoàn toàn chẳng thèm đáp lại loại quan hệ xã giao giả tạo này, một người cũng không cho đến khi một số điện thoại lạ hoắc gọi đến, Lâm Nhan không nghĩ nhiều nhấc máy, đầu dây bên kia lập tức truyền tới tiếng huýt sáo hư hỏng, cô không khỏi nhớ đến loại người lưu manh này hay gặp ở quán bar bắt chuyện với nữ sinh, chưa nói câu gì lập tức ngắt ngờ vừa treo máy được năm giây, điện thoại lại kêu lần nữa, giọng cô cáu kỉnh, "Bị điên à? Gọi nhầm số rồi!""Nhan Nhan bé nhỏ à, kéo anh vào danh sách đen*, xóa số điện thoại anh, không phải ngay cả giọng nói của anh mà em cũng không nhớ rõ đấy chứ?"*kéo vào danh sách đen hoặc kéo đen chặn sốGiọng người đàn ông trong điện thoại chả khác gì côn đồ, phóng đãng không kiềm chế được."Có chuyện thì mau thả rắm! Anh cũng chẳng phải tiền, sao tôi lại phải nhớ rõ giọng nói của anh?" Lâm Nhan nhíu mày, giọng nói thế mà lại quen tai, nhưng thật sự không có ấn tượng trong đầu."Chậc chậc chậc... Thật đúng là bé hồ ly ăn cháo đá bát, anh trai cho em tiền mà còn không vừa ý sao?" Giọng người đàn ông bông đùa, giống như đang đùa giỡn cho vui Nhan cảnh giác trong lòng, "Rốt cuộc anh là ai?""Tưởng Mặc Hàm, khi còn bé không phải em ầm ĩ đòi làm cô dâu của anh trai sao? Thế mà giờ lớn đã quên mất rồi?" Tưởng Mặc Hàm nghiến răng, hận không thể đánh Lâm Nhan một trận, con nhóc này kể từ khi thích Hàn Hữu Niên đã tự giác cắt đứt giao thiệp với người khác phái bên cạnh, bảo anh làm sao không ôm hận trong lòng cho Mặc Hàm, cô lập tức lạnh cả sống lưng, khắc tinh của Lâm Nhan, trong nguyên tác ức hϊếp Lâm Nhan không ít, là ác mộng khác sau Lâm Sanh của Lâm trước Lâm Nhan phóng khoáng, anh ta ức hϊếp cô khắp nơi, trào phúng chê cười, mỉa mai trước mặt mọi người, lúc sau Lâm Nhan chán nản, lại cầm tiền muốn bao nuôi cô, làm cô bẽ mặt, quả thực là tên ma quỷ."Tưởng thiếu gia, người muốn làm vợ ngài có thể xếp hết ba vòng Trái Đất, tự ngài còn nhớ được đủ không?" Cô cười lạnh, ngừng một chút, giễu cợt nói, "Trong group chat lấy tôi ra làm tiền đánh cược, xem trò cười của tôi, kiếm tiền bộn túi, sao đưa có chút tiền thua cược lại khó chịu nhanh như vậy?""Nhưng trong lòng anh chỉ có mình bé Nhan Nhan thôi, không biết là ai vô lương tâm kéo đen anh, số điện thoại trên WeChat của anh cũng kéo đen nốt, gửi số tài khoản cho anh đi, anh chuyển tiền đặt cược lần này cho em, còn dám nói lần này anh đây kiếm tiền bộn túi, bởi vì em mà anh lại thua lỗ đó." Tưởng Mặc Hàm cũng không tức giận, giọng điệu cà lơ phất phơ không đứng đắn."Tiền đến tài khoản rồi nói sau." Lâm Nhan nói xong, thì trực tiếp cúp máy, tìm thẻ ngân hàng gửi số tài khoản cho anh Nhan bỏ điện thoại xuống nhảy lò cò ra phòng tắm tắm đi ra, thì thấy tin nhắn điện thoại thông báo tài khoản tăng 300 Nhan cong môi, trong lòng ít nhiều có chút hưng phấn, có cảm giác như bánh từ trên trời rơi xuống, điều quan trọng tiền này là cô đặt tiền cược thắng được khoản lớn, yên tâm thoải mái mà kia Tiêu Bạch cũng biết lần này đặt cược thắng, cũng gửi ảnh chụp màn hình tiền vào tài khoản, có 500 vạn đó!Tiêu Bạch đặt cược giúp Lâm Nhan 20 vạn, vì vậy lần này tiền thắng cược có 200 vạn là của cô ta hỏi có muốn anh chuyển tiền cho cô hay không?Mấy tên con ông cháu cha này, thật sự là rảnh rỗi đến nhức trứng, không hề thiếu tiền, mấy trăm vạn đều là thích thì chơi Tưởng Mặc Hàm là độc đinh kế thừa đại gia tộc đứng thứ ba Hải Thành sau nhà họ Tạ và nhà họ Hàn, cực kỳ có tiền, đương nhiên Lâm Nhan cũng chả tin Tưởng Mặc Hàm sẽ thua lỗ vì mấy trăm vạn này, nhưng thấy anh ta gửi tin nhắn ra vẻ nghèo khổ, cô vẫn cảm thấy thoải vào trong tài khoản, hiển nhiên cô cũng không thể cho anh ta ra khỏi danh sách đen, gọi điện thoại thẳng cho Tiêu Bạch, "Tiền không cần chuyển cho em, trực tiếp lấy tiền làm vốn gây dựng sự nghiệp Studio đi, đợi lúc nữa bà đây chuyển thêm cho anh 300 vạn, đưa cho Giang Dã thanh lý hợp đồng.""Con mịa nó, bà cô của tôi ơi, vụ xuống tay này của em mạnh bạo quá trời rồi đó!""Quá trời cái gì mà quá trời, tiền vừa tới tay, còn chưa hết nóng hổi đã lập tức lại phủi mông đi mất. Em cũng chỉ là cái thân bần hàn khốn khổ thôi." Trong lòng cô buồn bực, vài ngày trước mua nhà đã trực tiếp bỏ ra hơn nửa phí ly hôn rồi, tiền thuốc men cho em gái Giang Dã và tiền bồi thường hợp đồng cho anh ta đều là một số tiền lớn, chỗ nào cũng cần tiêu, Lâm Nhan chỉ khao khát mình có thể hóa thân thành máy in tiền."Em mà còn nghèo, biệt thự Thiên Hải đáng giá hơn 100 triệu rồi."Mặt Lâm Nhan sốc, không dám tin, "Không phải chứ? Đắt như vậy ư?"Cô vẫn tưởng rằng căn biệt thự đó thấp nhất là 2000 vạn có lẻ, cao nhất có lẽ cũng chỉ hơn 5000 vạn, không nghĩ cô lại mơ hồ không rõ chỗ tài sản của mình có được hơn trăm triệu."Có tiền cũng không mua được!"Trong đầu cô không nhịn được vang lên câu nói đó là phòng cưới nhà họ Tạ chuẩn bị cho Tạ Phong Trần, hơn nữa lần trước anh bảo không thể bán căn nhà đó được, vội vàng nói, "Tiểu Bạch, phòng đó trước hết không bán được.""Vì sao? Anh còn vừa tìm được người định giá tốt rồi chuẩn bị đăng lên đây này!" Tiêu Bạch hỏi."Không có gì, tạm thời không bán nữa, em vừa mới có chút lời từ vụ đặt cược, cũng không buồn chán đến tình trạng đi bán nhà." Lâm Nhan không muốn nói đến chuyện cô ly hôn rồi lại phải cùng ông chồng trước từ trên trời rớt xuống ở chung một mái nhà để diễn kịch."Ôi, nói đến đây, ngược lại anh lại nhớ tới, em với vị chồng trước của em có chuyện gì xảy ra à? Vì sao anh ta lại đồng ý đi dự tiệc với em? Anh nghe nói hôm nay anh ấy còn ra mặt giúp em." Gần đây Tiêu Bạch vô cùng mẫn cảm, luôn để tâm tới việc của Lâm thở dài, việc diễn kịch là điều không thể giấu giếm, dứt khoát khai báo hai năm rõ mười."Bà cố nội của anh ơi, cái tên Tạ Phong Trần này rất nguy hiểm, lúc trước anh ta chả thèm ngó ngàng gì đến em, hai người không có cơ hội tiếp xúc, em nhất quyết đừng để bị anh ta mê hoặc. ""Anh còn nói lời này, anh không tin tưởng em đến mức nào vậy? Em có đói bụng ăn quàng cũng không thể tìm bừa một người đàn ông để ứng phó, đúng không ?" Lâm Nhan trợn trắng mắt, thốt ra, trong đầu không khỏi nghĩ đến tên đàn ông thối mắng cô mất hết thể diện, lập tức có chút buồn bực."Em đúng là đồ nhan cẩu nông cạn, có từng nghe một câu, lúc tuổi còn trẻ thì đừng nên gặp người quá tốt đẹp, nhưng em lại gặp phải Hàn Hữu Niên, làm chậm trễ nhiều năm như vậy, người bình thường em chướng mắt, nhưng nhìn ra toàn bộ Hải Thành, người đàn ông có thể so sánh mọi mặt cùng với Hàn Hữu Niên, cả Hải Thành có lẽ cũng chỉ có chồng trước hoàn cảnh của em thôi. Anh chỉ sợ em lại chìm đắm, diễn giả thành thật.""Thôi nào! Người ta có bạch nguyệt quang rồi đấy, đừng có mà lo bò trắng răng thế." Lâm Nhan không để ý chút nào, nói chuyện thêm vài câu dông dài, đều là Tiêu Bạch lo lắng dặn đi dặn lại việc cô phải dưỡng thương, Lâm Nhan đáp lấy lệ, rồi cuối cùng ngắt sấy khô tóc xong thì lò cò nhảy lên trên giường, mắt cá chân bị sưng nóng, thật sự rất đau nhức, trằn trọc không ngủ được, trong đầu không kiềm chế được hiện lên vài hình ảnh, xua đi không tiệc tối nay, Tạ Phong Trần không hề ghét bỏ kiểm tra tổn thương ở mắt cá chân giúp cô, dịu dàng nhìn cô, vì giúp đỡ cô mà ra mặt, ôm cô bỏ đi khỏi bữa đêm tối, Lâm Nhan không thể phủ nhận, theo cảm nhận của cô, trong bữa tiệc hôm nay Tạ Phong Trần thật sự đẹp không phải anh đang diễn kịch, nếu không phải trong lòng anh có bạch nguyệt quang, nói không chừng cô thật sự sẽ tìm Nhan vỗ mặt mình, như nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, cũng không thể biến thành đồ ngốc mê mẩn bị đùa giỡn lúc đó, ở hội sở Hoàng Đình, bởi vì Tần Thành đặt cược thắng lợi một khoản nên tổ chức một bữa đãi khách.
sau ly hôn tạ thiếu vả mặt hàng ngày